Em có bao giờ nghĩ về tương lai của chúng ta không?
Những buổi hẹn hò thưa thớt của chúng tôi, mỗi tháng một, hai lần, trở thành những khoảng lặng quý giá trong cuộc đời tôi. Không phải là những buổi tối lãng mạn dưới ánh nến, không phải những món quà đắt tiền, mà là những khoảnh khắc bình dị, chân thành.
Chúng tôi cùng nhau đi dạo trong công viên, ngắm nhìn những hàng cây xanh mướt, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, hay đôi lần em mang theo những bài văn của học sinh, những câu chuyện về những cô cậu học trò tuổi mới lớn. Em kể cho tôi nghe về những ước mơ, những hoài bão của các em, về những khó khăn mà các em đang phải đối mặt. Tôi lắng nghe em, cảm nhận được tình yêu thương, sự tận tâm mà em dành cho học trò.
Em nói với tôi, mỗi học sinh là một mảnh ghép riêng biệt, cần được yêu thương, cần được thấu hiểu. Em dạy các em không chỉ kiến thức, mà còn dạy các em cách sống, cách làm người. Em dạy các em biết yêu thương, biết chia sẻ, biết trân trọng những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống.
Em không bao giờ hỏi về quá khứ của tôi, về cuộc hôn nhân đổ vỡ. Nhưng tôi biết, em hiểu. Em hiểu những vết thương lòng mà tôi đang mang, những ám ảnh mà tôi đang phải đối mặt. Em không cố gắng thay đổi tôi, chỉ nhẹ nhàng xoa dịu những nỗi đau ấy.
Tôi nhớ cái ngày dịch Covid ập đến, sự nghiệp của tôi chao đảo, những dự án bị đình trệ, những hợp đồng bị hủy bỏ. Tôi rơi vào khủng hoảng, hoang mang, lo sợ. Em vẫn ở bên tôi, không một lời than vãn, không một lời trách móc. Em cùng tôi tìm cách vượt qua khó khăn, động viên tôi đứng dậy sau những thất bại.
Một buổi chiều mưa, chúng tôi ngồi trong một quán cà phê nhỏ, nhâm nhi ly trà nóng. Em nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những giọt mưa rơi tí tách. Tôi nhìn em, ngắm nhìn vẻ đẹp dịu dàng, thanh khiết của em. Tôi cảm nhận được sự bình yên, sự ấm áp lan tỏa trong tâm hồn mình.
"Em có bao giờ nghĩ về tương lai của chúng ta không?" Tôi hỏi, giọng nói khẽ khàng.
Em quay sang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng. "Em không biết tương lai sẽ ra sao," em nói, "nhưng em biết rằng, em muốn ở bên anh, trong những khoảnh khắc hiện tại."
Lời nói của em khiến tôi cảm động. Tôi biết, em không hứa hẹn, không ràng buộc, chỉ muốn trân trọng những gì đang có. Tôi cũng vậy. Tôi không dám hứa hẹn, không dám vẽ ra những viễn cảnh xa vời. Tôi chỉ muốn bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của chúng tôi, dù cho có bao nhiêu khó khăn, thử thách.
Tôi biết, tôi không còn là một chàng trai trẻ tuổi, đầy nhiệt huyết và tham vọng. Tôi là một người đàn ông từng trải, mang trong mình nhiều gánh nặng. Tôi sợ rằng, quá khứ của tôi sẽ làm tổn thương em, rằng tôi sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho em.
Nhưng tôi cũng biết, em là người phụ nữ mà tôi yêu thương, người phụ nữ đã mang đến cho tôi sự bình yên, sự ấm áp mà tôi đã đánh mất từ lâu. Tôi muốn nắm lấy tay em, cùng em đi qua những ngày tháng còn lại của cuộc đời.
Tôi biết, tình yêu không phải là một con đường trải đầy hoa hồng. Nó là một hành trình đầy chông gai, thử thách. Nhưng tôi tin rằng, nếu chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau vượt qua, chúng ta sẽ tìm được hạnh phúc đích thực...

Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/yeu-khong-can-hua-phai-khong-em-nw248411.html